XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Mẹ Kế Zombie (H)


 phan 20

 Chương 47
 Vương Hiểu Thư đi khắp căn cứ Nguyên Tử có phần yên tĩnh đến mức quỷ dị mà vẫn chưa tìm được Z, ở sảnh yến hội là một phiến hỗn độn, ngoại trừ binh lính bị nhốt thì không có một người nào, binh lính thấy cô ngay cả dũng khí yêu cầu cô thả bọn họ ra cũng không có, giống như đã mất hết hi vọng với sinh mệnh.
 Vương Hiểu Thư đi vòng quanh sân khấu, không phát hiện cơ quan gì, dứt khoát thuận theo tâm nguyện của bọn họ, bỏ bọn họ lại.
 Vương Hiểu Thư rời khỏi sảnh yến hội, suy nghĩ một lát rồi chạy về phòng của cô ở Nguyên Tử, nếu tìm khắp nơi mà không thấy Z, chắc hẳn hắn đang ở đây.
 Vương Hiểu Thư cảm thấy, tuy rằng hiện tại cô tìm không thấy hắn, nhưng hắn lại không chỗ nào không ở.
 Chờ đến khi cô dè dặt mở cửa phòng nhìn vào trong, quả nhiên thấy một bóng dáng cao gầy ngồi nghiêng, hắn quay lưng về phía cửa, cầm ống tiêm trong tay, đang tiêm gì đó vào cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc và sắc mặt tái nhợt, quầng thâm ở mắt càng nhìn càng rõ ràng, nếu không phải tỉ lệ dáng người của hắn thật bình thường, Vương Hiểu Thư sẽ nghĩ rằng hắn hít thuốc phiện.
 “Anh đang làm cái gì?” Vương Hiểu Thư đẩy cửa ra, bước nhanh đến cạnh hắn, muốn ngăn hắn tiêm chất lỏng không rõ, nhưng hắn đã tiêm xong, trong ống tiêm không còn một cái gì.
 Z vứt ống tiêm xuống đất, chậm rãi kéo tay áo sơ mi xuống, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn đeo một khối đồng hồ công nghệ cao bằng kim loại, khuy tay áo không thấy nữa, dường như là vì kéo rất vội mà bung ra.
 “Trước kia muốn cô lưu lại thì cô muốn đi, hiện tại muốn cô đi thì cô trăm phương nghìn kế muốn ở lại, hừ, đàn bà chính là tiện.” Z cười lạnh ngẩng đầu nhìn Vương Hiểu Thư, ngữ khí coi thường, “Hiện tại gặp cô tôi liền thấy phiền, biến khỏi mắt tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ giết cô.”
 Vương Hiểu Thư ngồi cạnh hắn, im lặng một hồi rồi nói: “Lý do gạt người nhiều như vậy, anh lại quăng cho em một lý do sứt sẹo như vậy?”
 Z ác liệt cười một tiếng, đứng lên cọ hai tay áo vào nhau, nhìn có vẻ tâm sự nặng nề: “Chính là muốn cho cô hiểu ra tôi lừa cô, cô còn không rõ sao? Hiện tại tôi vô cùng chán ghét cô, cô cũng mau chán ghét tôi đi, cút mau, cách xa tôi ra.”
 “Phải không?” Vương Hiểu Thư gật đầu tỏ vẻ nghe thấy được, đứng dậy làm bộ chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua hắn không hề bất ngờ cảm thấy một khối khí lạnh như băng, cô làm bộ như không phát hiện tiếp tục đi về phía trước, ở trong lòng đếm thầm ba lần, người phía sau bỗng bắt lấy cổ tay cô.
 Chẳng qua, thời gian ngăn trở này vô cùng ngắn, chỉ ba giây sau hắn đã buông lỏng cổ tay cô, nhìn như tùy ý tựa vào tường, cứng ngắc nói: “Thật có lỗi, thói quen.”
 Vương Hiểu Thư có phần khó chịu, bộ dáng này của hắn làm cô vô cùng lo lắng và bực tức, cô chỉ cảm thấy sự tức giận trào lên trong lòng, cô nỗ lực muốn khắc chế, nói cho mình phải bình tĩnh, nhưng vẫn không có cách nào bình tĩnh. . .
 Vương Hiểu Thư không nhịn được nữa, quay đầu kiễng chân kéo vạt áo của hắn để hắn hướng về phía mình, mặt không biểu cảm nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Lời anh nói ngay cả một dấu chấm câu em cũng không tin.”
 Trong mắt Z đầy tơ máu, hắn không đeo kính, Vương Hiểu Thư có thể thấy rõ ánh mắt tiều tụy mệt mỏi dưới tóc mái của hắn.
 Tay cô hơi buông lỏng, đối phương liền tránh khỏi sự trói buộc của cô.
 “Khi tôi nói dối thì cô đều tin, khi tôi nói thật cô lại không tin, khi tôi bình thường cô cảm thấy tôi bệnh thần kinh, khi tôi điên cô cảm thấy tôi bình thường, Vương Hiểu Thư, cô cũng thật thiện biến, tôi không cản nổi tiết tấu của cô nữa.” Z buồn bực đi ra ngoài, “Cô thích ở lại đây thì cứ ở lại, tôi đi.”
 Dựa theo tính cách của Z, hắn sẽ không bao giờ làm loại chuyện này, Vương Hiểu Thư nghĩ tới lời nói và biểu hiện dị thường lúc trước của hắn, bỗng nhiên nhớ ra trước khi vào nhà hắn đang tiêm cái gì.
 Cô không khỏi quay đầu nhìn ống tiêm dưới đất, bước tới nhặt ống tiêm rồi cất đi, nhanh chóng đuổi theo Z.
 Cô đi ngang qua người Z, cũng không nói chuyện với hắn, trực tiếp kéo tay của hắn bước đi, bóng dáng hai người lướt nhanh trong màn đêm, không bao lâu liền đi tới cửa căn cứ Nguyên Tử, lúc này nơi đây không có thủ vệ, hoàn toàn mở rộng, hiển nhiên là bọn Tiêu Trà đã bỏ chạy, còn mang theo một đám người.
 “Xe dừng ở kia?” Vương Hiểu Thư ngẩng đầu hỏi Z.
 Z cúi nhìn chằm chằm cô, đè nén nói: “Cô muốn làm gì?”
 “Anh đi đâu, em mang anh đi, trạng thái này của anh nếu lái xe thì không an toàn.” Vương Hiểu Thư thấy hắn không đáp liền đi đến nơi đỗ xe, “Anh không nói thì chúng ta đi tới nơi đỗ xe ban đầu, em đoán anh cũng không đổi chỗ.”
 Tư thái lôi kéo Z của Vương Hiểu Thư giống như dắt con trai, cương quyết mà trực tiếp, mặc kệ Z phản bác hay kháng cự đều không để ý, biểu hiện ý nghĩ và thái độ của mình một cách quyết liệt.
 Không biết là ai từng nói, nói là khi một người phụ nữ yêu một người đàn ông nhất, sẽ coi anh ấy như con trai của mình, mà khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ nhất, sẽ coi cô ấy là con gái của mình.
 Hai người cứ đi đến nơi đỗ xe trong bầu không khí kỳ lạ như vậy, trong xe Lexus bày rất nhiều máy móc, xem ra màn trở mình ở sảnh yến hội của Z được hoàn thành ở nơi này, Vương Hiểu Thư nhìn đống thiết bị mà cảm thấy như đang nhìn thiên thư, cô cũng không quản, kéo Z ngồi vào ghế lái phụ rồi ngồi sau tay lái, chạy xe ra khỏi căn cứ Nguyên Tử.
 “Hiện tại Phân Tử, Ly Tử, Nguyên Tử chúng ta đều không thể đi, bọn Tiêu Trà nếu không đi theo Yusuke Miyazaki đến Phân Tử, chính là đến Ly Tử của Giải An Quân, tệ nhất và đáng sợ nhất chính là, bọn họ sẽ đến Lượng Tử.” Vương Hiểu Thư phân tích, “Cha em có lẽ đã nhận được tin tức, thân phận của anh bại lộ thì những gì em nói trước kia không biết hắn còn tin tưởng hay không, anh không cần kỳ vọng quá cao về hắn, phải nghĩ đường ra khác, Lượng Tử cũng không thể đi.”
 Z không nói chuyện, mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi, ánh mắt khép hờ, xương quai xanh dưới phần cổ trắng nõn có độ cong vô cùng xinh đẹp, hầu kết của hắn dưới ánh sáng mỏng manh có vẻ gợi cảm vô cùng, Vương Hiểu Thư nhìn mà hận không thể cắn một cái.
 Da trắng mỹ mạo khí chất tốt, vừa thấy chính là nhân vật phản diện, thần linh cũng thấy phiền.
 Vương Hiểu Thư im lặng lái xe, tiện tay mở ra máy hướng dẫn, nghĩ nghĩ, đặt đích đến ở phòng thí nghiệm phụ cận Lượng Tử, trước mắt nơi đó là an toàn, cô phải làm rõ rốt cuộc Z nổi điên hay bị làm sao.
 Ừm đúng, nổi điên, chính hắn cũng nói mình nổi điên, chẳng lẽ ý tự thật sự ở tại mặt chữ?
 Vương Hiểu Thư đăm chiêu nhìn Z đang hô hấp ngày càng nặng nề, trực giác cảm thấy có mưa gió sắp tới.
 Phút chốc, Z bỗng mở mắt ra, xoay người lấy một cái lọ ở sau xe, sau khi mở lọ có khí lạnh bắn ra bốn phía, hắn lấy ra ống tiêm và thuốc từ trong lọ, bơm hai ba lần rồi lập tức tiêm vào cánh tay.
 Vương Hiểu Thư nhìn một màn này, nhiều lắm cũng chỉ mất hai ba phút mà thôi, cô theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng thấy sau khi tiêm xong sắc mặt của Z khá hơn, cũng nhịn xuống.
 Thật lâu sau, Z mở mắt ném lọ qua một bên, nghiêng đầu nhìn Vương Hiểu Thư đang im lặng lái xe, bỗng nhiên nâng tay xoa mặt cô.
 Vương Hiểu Thư sửng sốt một lát, không nói gì, có lẽ giờ phút này không nói chuyện thì tốt hơn.
 “Rất choáng váng.” Z giống như thở dài, khóe miệng với đường cong duyên dáng tạo thành một nụ cười mơ màng vô hạn, mặt mày tinh xảo với vầng trán rộng, nhìn có vẻ trí tuệ mà thong dong, “Đúng là tiểu tử đáng ghét.”
 Tiểu tử? Vương Hiểu Thư nhếch miệng muốn châm chọc hắn, nhưng nhìn bộ dạng yếu ớt này của hắn làm cô không mở miệng nổi, không biết nói gì, một hồi lâu mới nói: “Về phòng thí nghiệm gần Lượng Tử của anh đi, nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, có một số việc anh không nói em sẽ không hỏi, nhưng có việc thì nên nghĩ cách giải quyết, anh giả bộ đe dọa cái gì, anh là người máy sao, mau tỉnh táo lại rồi giải quyết vấn đề cho em.”
 Z có chút kinh ngạc với phản ứng quá mức thông minh lần này của Vương Hiểu Thư, không ngờ được nhìn về phía cô, Vương Hiểu Thư làm như không phát hiện, bình thản nói: “Áp lực quá lớn phát tiết ra ngoài là bình thường, tuy rằng cách thức của anh làm em có phần không tiếp thụ được, nhưng nếu như vậy có thể làm anh khôi phục bình thường nhanh hơn, em cũng có thể miễn cưỡng chịu được.”
 Z ý vị sâu xa nói: “Em không biết là hành vi hiện tại của em sẽ càng hủy diệt hình tượng của mình trong mắt những người được gọi là ‘người tốt’ kia sao?”
 Vương Hiểu Thư nhớ tới đám cực phẩm kia thì nhịn không được cười lạnh một tiếng, xoay xoay tay lái rẽ ngoặt, thản nhiên nói: “Sẽ không, hiện tại toàn bộ thế giới của em đang ngồi ở ghế lái phụ, không có chỗ nào khác để em tự hủy diệt tiền đồ nữa.”
 Z nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt tiêu cực bi quan dần dần nhạt nhòa, hắn vốn cho rằng với tính cách không cúi đầu trước người khác của Vương Hiểu Thư, có lẽ lần này tách ra thì sẽ đoạn tuyệt thật sự, nhưng không ngờ năng lực tiếp thu đả kích của cô lần này lại mạnh như vậy.
 Vương Hiểu Thư dường như cảm thấy không khí trong xe quá đè nén, khí thế này của Z làm cô khó không sinh ra cảm giác bước trên băng mỏng, không ngừng phóng khí lạnh giống như bật điều hòa không mất tiền, mà cô thì cũng đủ lạnh rồi.
 Suy tư một lúc lâu, Vương Hiểu Thư nửa thật nửa giả đùa nói: “Về sau ở sân nhà chúng ta trồng hoa hướng dương đi, như vậy sẽ cảm thấy tương đối an toàn, nếu có thể thì trồng chút đậu phụ, nấm cũng phải có, tìm được ớt dài thì quá tốt, có loại vườn như vậy thì mới cảm thấy an toàn ở thế giới này.”
 Z nghe vậy vẻ mặt có phần vặn vẹo, đuôi lông mày run rẩy quay đầu nhìn ra ngoài xe, giống như không nghe thấy cô nói gì.
 Vương Hiểu Thư thở dài, thoáng thả lỏng một chút, từ từ nói: “Hiện tại đi theo anh nên càng ngày càng ngốc, đều là lỗi của anh.”
 Z xoa xoa thái dương đang nhảy dựng thình thịch, tâm tình rất kém, thấp giọng nói: “Tôi thật vui mừng.”
 Vương Hiểu Thư thấy động tác nhỏ của hắn, càng xác định thân thể hắn có vấn đề, cô chần chừ một chút, vẫn là nói: “Giống như ngay từ khi gặp anh luôn luôn đều là anh giúp em, bảo vệ em, lần này đến lượt em đối xử tốt với anh.” Cô nói chậm dần, “Tuy rằng giữa chúng ta có nhiều khoảng cách, nhưng tại thế giới này, nếu đánh mất thì sợ rằng sẽ không tìm thấy nữa, những chuyện xảy ra em không muốn nhắc lại, dù thế nào cũng tốt, bị nguyền rủa bị ghi hận cũng không sao, bởi vì em muốn ở bên anh.”
 Cô giống như dùng hết dũng khí nói: “Cho nên về sau đừng nói lời khiến cả anh và người khác khổ sở, đây là đáp án của em, đáp án cho câu hỏi kia của anh, anh đã nói ra, khiến cho người khác vì vậy mà quan tâm, anh nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
 Trái tim của Z giống như ngừng đập, nụ cười trên miệng cứng lại, bất chợt nói: “Nhìn đường, sắp đâm vào cây rồi!”



Chương 48
 Có chút duyên phận nói ra chỉ có thể gọi là nghiệt duyên, một người vốn sẽ không liên quan, đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của bạn, nhưng lại không phải là gặp thoáng qua, là tùy thời xuất hiện, các loại xoát cảm giác tồn tại, mẹ nó là người tốt còn chưa tính, cố tình lại là. . . Vương Hiểu Thư muốn nói lại thôi nhìn Z đang ngủ ở ghế lái phụ, thầm nghĩ, hi vọng nghiệt duyên này có kết quả tốt.
 Vương Hiểu Thư cẩn thận lái xe, sắc trời thật tối, cô nhìn chằm chằm máy hướng dẫn đã hơn ba giờ, vào lúc một giờ đêm, hô hấp vững vàng của Z trở nên bất ổn, thân người giật giật, mê mang mở mắt a, nâng tay xoa thái dương, cúi đầu xuống, vẻ mặt mỏi mệt, có vẻ ngủ không ngon.
 “Anh tỉnh?” Vương Hiểu Thư vội phanh xe lại, ngừng xe đến ven đường, tắt đèn xe, mở đèn bên trong ra, lấy thức ăn nước uống đưa cho hắn, con mắt máy móc mở to, nói lẩm bẩm, “Đói bụng phải không, ăn gì đi.”
 Z nhếch môi mỏng, nhíu mày nhìn về phía cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng lướt qua tay cô, bỏ qua đồ ăn, chỉ lấy cốc nước uống một ngụm nhỏ, không nói một lời.
 Vương Hiểu Thư cho rằng hắn không muốn ăn thức ăn nén, khó xử nói: “Em chỉ tìm được những thứ này, cũng không biết lúc trước anh lấy thức ăn nóng cho em ở đâu, em còn nghĩ rằng anh nướng zombie. . .”
 Z nghe cô nói đến đây, không khỏi nhíu mày, hơi há miệng nói: “Tôi là nhà khoa học, không phải thực nhân ma.”
 “. . . Em chỉ đùa một chút thôi.” Vương Hiểu Thư xấu hổ xoa mặt.
 Cảm xúc của Z không tốt lắm, một bộ không tập trung: “Không buồn cười chút nào.” Hắn dường như có chút hờn dỗi quay đầu đi, giây lát sau thì quay lại, giống như vô cùng kìm chế nói với cô, “Thật xin lỗi, thái độ của tôi không tốt lắm, nhưng tôi không khống chế được mình.”
 Trong đầu Vương Hiểu Thư vang lên những lời trước đây hắn nói, mọi việc có vẻ phức tạp hơn cô tưởng.
 “Tôi cảm thấy thật áp lực.” Z thở phào nhẹ nhõm, tựa vào ghế ngồi nhìn chằm chằm về phía trước, hai vai buông lỏng thoạt nhìn thật không có tinh thần, dùng một loại ngữ khí buồn tẻ nói, “Cảm giác như khoảng lặng trước cơn bão, lại không biết cuối cùng sẽ phát sinh cái gì.”
 Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư một chút, nói: “Có phải gần đây anh nghĩ quá nhiều nên mới nghĩ lung tung hay không. . . Nói không chừng tình huống cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ?”
 Z lập tức bác bỏ lý luận của cô: “Tình huống thật sự còn tệ hơn.” Con ngươi đen nhánh của hắn hơi đỏ lên, tia máu đỏ trông càng rõ ràng, “Thực ra cũng không có bão táp, trên thế giới này không có việc gì có thể làm khó tôi, vấn đề là ở đây, cái gì cũng không có, cái gì cũng không xảy ra, chỉ là áp lực mà thôi.”
 Vương Hiểu Thư quan sát biến hóa trong sắc mặt và ánh mắt của Z, buông đồ ăn trong tay, đè lại hai vai hắn, muốn khuyên nhủ nhưng hắn lại không để ý đến cô, một lòng một dạ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái.
 Vương Hiểu Thư có phần sốt ruột, đầu óc nóng lên bất đắc dĩ kéo mặt hắn, hôn lên cánh môi tái nhợt khô ráp, cô dùng đầu lưỡi miêu tả bờ môi tốt đẹp của hắn, khi đôi môi khô ráp đã ươn ướt, cô từ từ lùi về sau, buông tay, nhìn hắn: “Thân thể của anh có vấn đề.” Cô dùng ngữ khí khẳng định nói.
 Z nghiêng đầu chớp mắt nhìn cô, cởi khuy cổ tay áo sơ mi rồi vén tay áo lên, lộ ra cánh tay cho cô xem, mỗi mạch máu trên cánh tay trắng nõn như ngọc đều có thể thấy rõ ràng, trong đó rõ ràng nhất là một mạch máu bất thường, đang không ngừng phập phồng. . . Thật giống như có một con sâu vòng đi vòng lại ở bên trong.
 “Đây, đây là cái gì?” Vương Hiểu Thư ngơ ngác hỏi.
 Z cười nhạo một tiếng, rụt tay lại: “Hù chết em rồi.”
 “Rốt cuộc là sao?” Mặt Vương Hiểu Thư trắng bệch, “Anh có thể đừng ra vẻ anh thật sự làm được được không, anh không tiêm thứ gì để thí nghiệm vào người mình đấy chứ? Hay là anh cảm nhiễm bệnh độc gì đó? Anh nói mau!”
 Z chống tay tới gần cô, cảm giác áp bách mười phần, hắn lạnh lùng nhếch miệng: “Tôi làm được hay không em là người có quyền lên tiếng nhất, cần tôi cho cơ thể em cảm thụ một chút sao? Nhớ lại cảm giác tốt đẹp ấy?”
 “T^T Hiện tại chuyển sang đề tài này có thích hợp không?” Vương Hiểu Thư khóc không ra nước mắt.
 Z xoa đầu cô, bình tĩnh lại, cũng không dài dòng nữa, nói thẳng: “Không tốt là vấn đề này cần phải tới phòng thí nghiệm kiểm tra mới có thể xác định, tình huống em nói cũng từng xảy ra, nhưng đều được giải quyết rồi. Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng lưu lại vấn đề.”
 “. . . . .” Vương Hiểu Thư hoàn toàn không còn lời gì để nói, “Anh thật sự là kẻ điên.”
 “Cám ơn khích lệ.” Z nhếch miệng cười, “Nhưng cho đến nay đều không có một tác phẩm nào làm tôi hài lòng.” Biểu cảm trên mặt hắn giống như đang kể lại một chuyện xưa, chuyện xưa có tên là “Chỗ bẩn của một nhà khoa học”.
 Vương Hiểu Thư đau đầu cầm đồ ăn lên, cô đành nói sang chuyện khác, nếu không cánh cửa đến thế giới mới sẽ lại bị mở ra: “Ăn chút đi, không thích cũng ăn nhiều một chút.” Cô thành khẩn nói, “Một ngày nay anh cũng chưa ăn gì, anh có chắc là mình chịu đựng được?”
 Z liếc mắt nhìn qua, ánh mắt vô cùng sắc bén, Vương Hiểu Thư chột dạ, lắp bắp giải thích: “Không phải là em không quan tâm anh, chẳng qua so với bản lĩnh của em, cũng không thể biến những thứ này thành dê nướng cho anh, cũng không tìm thấy thứ tốt. . .”
 Z nâng tay làm một động tác ngừng, thấp giọng nói: “Đêm nay nghỉ ngơi tại đây đi, chúng ta ngồi đằng sau.” Hắn nói xong đã xuống xe đi về phía ghế sau, Vương Hiểu Thư vẫn có phần sợ hãi với trường hợp xảy ra ở sảnh yến hội, cô không dám xuống xe, trực tiếp từ phía trước trèo xuống, khi lên xe Z thấy hành động này của cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
 “Về sau nếu em sợ thì gọi tên tôi.” Hắn nói.
 Vương Hiểu Thư sững sờ ngồi xuống, thất thần nhìn hắn, Z cho rằng cô không tin, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy làm cô tủi thân, làm đau lòng cô, vì thế cố gắng làm cô cười, cởi mắt kính ra, chậm rãi nói: “Tôi biết bay, biết nghiên cứu, biết nổ súng giết chết những người muốn hại em.” Hắn lắc lắc mắt kính, “Cởi mắt kính ra tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới.”
 “Nếu đeo lên?” Vương Hiểu Thư vươn tay ôm eo hắn, dựa vào phần ngực không quá dày rộng nhưng lại vô cùng ấm áp, hai chân nâng lên đặt trên ghế, tìm một tư thế nằm thoải mái.
 Z kiểm tra khóa xe một chút, tắt đèn xe, chung quanh là một mảnh tối đen yên tĩnh, hắn vuốt tóc bên tai cô, hầu kết chuyển động, giọng nói tràn ngập mị lực thuộc về phái nam: “Đeo mắt kính là bốn con mắt, nếu vậy thì không có một khoảng trống nào?”
 “Ừm, đeo kính lên anh có thể thấy toàn bộ vũ trụ.” Vương Hiểu Thư xoa xoa cơ bụng xinh đẹp chữ điền (田) của hắn, cảm khái nói, “Thực ra cho dù anh không nhìn thấy gì cả, khi gọi tên anh thì em đã không còn thấy sợ hãi nữa.”
 “Trước kia em cũng không nghĩ như vậy.” Z ý vị sâu xa nói, “Trước kia em hận không thể trừ khử tôi, e sợ tránh không kịp, tôi chính là nước lũ và thú dữ, em chính là cây đuốc và con thỏ.” Dường như hắn đè nén cái gì, giọng nói thấp dần có phần quỷ dị, người nghe mà lưng lạnh toát, “Vì sao em thay đổi?”
 . . . Chẳng lẽ muốn nói lời kịch buồn nôn, khoa trương lại giả tạo – bởi vì yêu sao!
 Đầu Vương Hiểu Thư tựa vào vai hắn, cho hắn và chính mình một câu trả lời: “Có lẽ giống như anh nói, cuộc sống chính là như vậy, đạo đức không có tác dụng gì, tự nhận là người xấu cũng không sao, dù xấu xa cũng phải sống tiếp.”
 Z đăm chiêu nghe lời của cô, không biết có tâm sự gì, sau một lát hắn bỗng cảm thấy bả vai ươn ướt, không khỏi nhíu mày cúi đầu: “Em khóc?”
 “Không có.”
 “Vậy là chảy nước miếng.”
 “. . . Anh cứ cho là em khóc đi.”
 Đêm nay Vương Hiểu Thư ngủ cũng không an ổn, nhưng cô không nỡ rời khỏi ôm ấp của Z, thực ra không bao lâu cô đã tỉnh, mặt dày mày dạn ôm hắn một hồi lâu mới ngồi dậy, lúc đó còn chưa đến sáu giờ, cô ngẩng đầu, phát hiện Z không bị động tác lớn như vậy đánh thức, hơn nữa ngủ vô cùng bình thản, khóe miệng còn nhếch lên.
 Vương Hiểu Thư hơi kinh ngạc, sợ đánh thức hắn, làm hình ảnh tốt đẹp như vậy biến mất, vì thế nhẹ nhàng lấy máy hướng dẫn ở phía trước, chuyển thành hình thức chụp ảnh không tiếng chụp hắn.
 Cô đặt máy hướng dẫn về, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn đặt hắn nằm ở ghế sau, lấy ra chiếc gối từ phần rãnh giữa ghế sau và kính chắn gió đặt dưới đầu hắn, vuốt tóc mái của hắn rồi về ghế lái.
 Không ngờ làm vậy cũng chưa tỉnh, xem ra hắn thật sự rất mệt.
 Vương Hiểu Thư nhìn ảnh chụp trong máy hướng dẫn, khuôn mặt Z hiện lên rõ ràng nhưng không có tinh thần như ngày trước.
 Cô đoán được thân thể hắn có vấn đề nên hắn mới có thể nói chuyện với cô như vậy, mới có thể đuổi cô di, hiện tại hắn biểu hiện không giống chính hắn, còn nói không thể khống chế bản thân, hẳn là bất thường trên tinh thần, sẽ không bị bệnh thần kinh chứ?
 Vương Hiểu Thư chuyển sang chế độ bản đồ trên máy hướng dẫn, khởi động xe, tràn ngập sầu lo tiếp tục lên đường giữa tờ mờ sáng, ban đầu đi nhầm ba bốn lần, nhưng Z vẫn ngủ, cô cũng kịp thời đi lại.
 Cho đến khi cô thành công lái xe đến ngoài phòng thí nghiệm, Z vẫn không tỉnh.
 Đã hơn hai giờ chiều, hắn còn chưa tỉnh, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
 Vương Hiểu Thư vội vàng nhảy xuống xe, đi về sau, đẩy ra tóc đen nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, hắn vẫn đang ngủ.
 Cô thử duỗi tay đặt ở mũi hắn, hô hấp mỏng manh nhưng ổn định chứng tỏ hắn đang ngủ chứ chưa chết. . . Hoặc là, hắn hôn mê rồi?
 Vương Hiểu Thư suy tư thật lâu, khẽ cắn môi mở cửa xe bên kia, định cõng hắn tới phòng thí nghiệm.
 Cô vốn nghĩ rằng mình sẽ thất bại, nhưng không ngờ rằng cô lại thành công. . .
 Nhìn Z được cô đặt trên chiếc giường đơn quen thuộc mà xa lạ, hết thảy giống như quay lại thời điểm gặp hắn.
 Cô có thể cõng được hắn, có lẽ là nhờ dị năng hắn cho cô, nói đến việc này, lúc trước bị hắn áp bức, cô quên mất chuyện có dị năng, xem ra phải thường xuyên luyện tập, nếu không có mà như không, phụ lòng tốt của người ta.
 Vương Hiểu Thư lau trán đầy mồ hôi, ngồi xổm bên giường suy nghĩ thật lâu, quyết định thử xem có thể đánh thức hắn hay không, tuy rằng có lẽ hắn chỉ là mệt mỏi, nhưng nhìn hắn như vậy cô cảm thấy thật sự không chắc chắn.
 “Z?” Cô xoa mặt hắn, gọi thật nhỏ.
 Cô vừa kêu Z liền phản ứng, hắn nhíu mày, mở mắt nhìn cô, đôi mắt tỉnh táo.
 Vương Hiểu Thư hơi kinh ngạc: “Anh đã tỉnh?”
 “Ừm.” Z không biểu cảm nói. Thực ra hắn vốn không ngủ.
 Vẻ mặt Vương Hiểu Thư ngỡ ngàng: “Vậy anh giả bộ ngủ?”
 “Ừm.” Z trở mình, đứng thẳng ở cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô, cô ngẩng đầu nhìn lại, hắn cúi đầu xuống ngoại trừ mắt kính phản quang thì nhìn không rõ khuôn mặt, “Chỉ là hiếm khi em quan tâm tôi như vậy, cho nên nhất thời không nỡ tỉnh lại.”
 “Này. . .” Vương Hiểu Thư không biết nên nói gì, biểu cảm có phần ngượng ngùng.
 Z thản nhiên nói: “Khi em quá mạnh, tất cả mọi người sẽ không coi em là người, nghĩ rằng em đao thương bất nhập bách độc bất xâm, nghĩ rằng em tồn tại không phải vì diệt thế thì là cứu thế, nghĩ rằng em không biết cái gì gọi là bản thân.”
 Vương Hiểu Thư cảm thấy chính mình là kẻ đần độn, nếu không sẽ không phun ra câu này trong thời điểm nên văn nghệ bi thương: “Chẳng lẽ không phải là chưa bao giờ biết cái gì gọi là yêu sao?” Cô thật sự bị internet dạy hỏng rồi. . . “Thật xin lỗi!” Vương Hiểu Thư lập tức cúi đầu nhận sai, “Em lại phát ngốc rồi.” Cô sợ Z sẽ nói ra “Cần tôi dạy em cái gì gọi là yêu sao”, vội vàng nói, “Anh nói nhiều như vậy, những thứ đó anh đều biết sao?”
 “Biết.” Z nhếch môi, vẻ mặt vô cùng hấp dẫn gợi cảm, Vương Hiểu Thư đỏ mặt cúi đầu, hắn cúi xuống ngồi bên cạnh cô.
 “Vậy anh còn biết cái gì?” Vương Hiểu Thư không được tự nhiên hỏi, nghĩ rằng rốt cuộc cô bị làm sao, đã là vợ chồng già, còn thẹn thùng? Tim đập nhanh là có chuyện gì?
 Hiện tại Vương Hiểu Thư vẫn cúi đầu, cho nên không biết Z có biểu cảm gì, cô hơi nghi hoặc, bởi vì hắn không trả lời.
 Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, theo bản năng lập lại câu hỏi vừa rồi: “Anh còn biết cái gì?”
 Tôi còn sẽ chết. Z chẹp miệng, nhưng không nói lời này ra.
 Vương Hiểu Thư cho rằng mình thương tổn đến tự tôn của hắn, lập tức thay đổi câu hỏi để cứu vãn: “Vừa rồi em hỏi sai rồi, những gì anh biết mất ba ngày ba đêm cũng không nói xong, thực ra em muốn hỏi là, anh không biết cái gì?”
 Vấn đề này dễ trả lời, Z cởi áo dài trắng, thuận tiện cởi áo sơ mi có phần nhếch nhác, cởi trần đi ra phòng nghỉ, giọng nói thản nhiên gợi cảm vang lên trước khi hắn rời khỏi tầm mắt của cô, không nhanh không chậm: “Tôi sẽ không rời khỏi em.”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .